ĐẠP ĐI , PHÍA TRƯỚC CÓ MẶT TRỜI...
Khi tôi bắt đầu đi xe đạp cách đây vài năm, tôi không nghĩ rằng mình sẽ tham gia nhiều hơn vài chặng đường ngắn. Nhưng vì tôi đang rèn luyện sức khỏe, bạn bè khuyến khích tôi tăng cường rèn luyện và thử đi những chuyến dài hơn. Chuyến đi đầu tiên là một khoảng đường dài một trăm năm mươi dặm, một cuộc thi hằng năm để gây quỹ chống sự xơ cứng bắp thịt.
Khi tôi đăng ký, ý tưởng có vẻ thú vị- có một lý do xứng đáng để đi xa và tôi hào hứng rèn luyện. Nhưng khi sắp đến lúc khởi hành, tôi nghi ngờ khả năng chịu đựng của mình. Tôi vẫn muốn góp tiền cho công việc từ thiện, nhưng tôi thật sự không muốn đạp xe một trăm năm mươi dặm trong hai ngày liền.
Chuyến đi bắt đầu vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời ở miền quê Georgia yên tĩnh và trong mấy giờ đầu, tôi cảm thấy rất tuyệt. Điều này đúng như những gì tôi đã tưởng tượng và tôi rất phấn khởi. Nhưng đến cuối ngày, tôi cảm thấy mệt và cáu kỉnh. Nếu thể xác gắn liền với tâm hồn thì đây là một bằng chứng. Mỗi lời xin lỗi phát ra trong óc tôi hình như chuyển thẳng xuống chân tôi. “Tôi không làm nổi” một chân bị chuột rút, và “mỗi người khác là một người đi xe đạp giỏi hơn” được dịch ra thành những hơi thở hổn hển. Tôi chắc chắn mình sẽ phải bỏ cuộc.
Khi tôi đạp xe lên đỉnh một ngọn đồi, cảnh mặt trời lặn đẹp lộng lẫy khiến tôi đạp tiếp thêm vài phút nữa. Rồi ở đằng xa, nghiêng bóng in lên mặt trời đỏ rực rỡ, tôi thấy một người đi xe đạp đơn độc đang đạp rất chậm. Tôi nhận thấy người đó có vẻ gì khác lạ, nhưng tôi không thể nói được là điều gì nên tôi đạp dấn lên để theo kịp. Cô ấy đang đạp chậm nhưng bền bỉ, với một nụ cười nhẹ và kiên quyết trên mặt, và cô chỉ có một chân. Suy nghĩ của tôi thay đổi ngay tức thì. Trong cả một ngày, tôi đã nghi ngờ cơ thể của mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết- không phải là cơ thể mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được mục đích.
Trời mưa suốt ngày thứ nhì. Tôi không bao giờ thấy lại người bạn đi xe đạp một chân, nhưng tôi tiếp tục đạp không hề than phiền, biết rằng cô ấy vẫn đạp xe cùng với tôi ở một nơi nào đó. Và đến cuối ngày, vẫn cảm thấy khỏe khoắn, tôi hoàn thành một trăm năm mươi dặm.
(dịch từ Internet)